04/09/2014

NGUYỄN ĐỨC DŨNG: HÒA VĂN: Mai trời tạnh – Nắng xuân lên



         Ba bữa tết dọn lòng thanh thản, một bình trà nóng thơm mơ hồ khói trước mơ hồ hương đất trời tươi mới, cầm trên tay ấn phẩm thơ “Cho” NXB Văn nghệ - 2008 (*) của Hòa Văn “người cùng quê” đẹp, đáng yêu và cũng đáng suy tư từ cái hình bìa đến tên tập sách đã là điều trân trọng.

          Cảm nhận riêng của tôi, tôi vẫn yêu thích hơn những bài thơ "gần, mộc mạc và thiệt tình" của anh. Chính điều này mới "Hòa Văn" hơn, mới rõ ra cái “văn là người” của tác giả và cũng theo yêu thích riêng với tôi, anh thành công hơn ở cách viết này.

          Trước tiên là bài “Thơ từ” Nó hiền và thân quen với cách cảm cách nghĩ của số đông bà con ta. "Thơ" xuất phát "từ" những gần gụi ấy, như là ca dao, như là hát ru bên nôi bao thế hệ trẻ thơ sau lẩn khuất tre làng

                                      " Thơ từ gốc rạ bay lên

                                                         Gặp cơn mưa xuống làm nên đồng vàng...”

                                                                                           (Thơ từ)

          Không hề ngây thơ để nghĩ rằng hễ "mưa”"nên đồng vàng” ở một chốn đất lòng người đã sống chung với cả cuộc đời quê bão lũ nhưng chính “từ” đó mà nhen nhóm niềm tin, vượt qua gian khó khắt nghiệt của thiên nhiên rồi dần làm nên một tính cách người của một quê xứ.