Ba
bữa tết dọn lòng thanh thản, một bình trà nóng thơm mơ hồ khói trước mơ hồ
hương đất trời tươi mới, cầm trên tay ấn phẩm thơ “Cho” NXB Văn nghệ - 2008 (*) của
Hòa Văn “người cùng quê” đẹp, đáng yêu và cũng đáng suy tư từ cái hình bìa đến
tên tập sách đã là điều trân trọng.
Cảm nhận
riêng của tôi, tôi vẫn yêu thích hơn những bài thơ "gần, mộc mạc và thiệt
tình" của anh. Chính điều này mới "Hòa Văn" hơn, mới rõ ra cái “văn
là người” của tác giả và cũng theo yêu thích riêng với tôi, anh thành công hơn
ở cách viết này.
Trước tiên là bài “Thơ từ” Nó hiền và thân quen với cách cảm cách nghĩ của số
đông bà con ta. "Thơ" xuất phát "từ" những
gần gụi ấy, như là ca dao, như là hát ru bên nôi bao thế hệ trẻ thơ sau lẩn
khuất tre làng
" Thơ từ gốc
rạ bay lên
Gặp cơn mưa xuống làm nên
đồng vàng...”
Không hề ngây thơ để nghĩ rằng hễ "mưa” là "nên đồng vàng”
ở một chốn đất lòng người đã sống chung với cả cuộc đời quê bão lũ nhưng chính “từ” đó
mà nhen nhóm niềm tin, vượt qua gian khó khắt nghiệt của thiên nhiên rồi dần
làm nên một tính cách người của một quê xứ.
Hòa Văn đáng yêu và dễ gần qua những bài thơ ít lời mà nén, tình cảm, gợi mở. Gởi
gắm thiết tha về con đò, dáng mẹ, bờ tre xao xác gió: Hương dủ dẻ; Nợ sông quê; Lời ba dây dọi dìu con; Đò ơi!… v.v…
là những bài như thế.
36 năm đánh đu với chữ, lặng thầm và miệt mài. Có lẽ chính anh cũng “ngấm đòn”
với cuộc chơi rất đỗi “sướng đau” này. Anh tỏ bày trải nghiệm đời người, đời
mình bằng những trăn trở vặn lòng qua cách cố gắng làm mới thơ khá rõ ở nửa sau
tập sách. Những bài thơ không vần, những bài thơ "viết mới" khác hoàn
toàn những bài viết vốn gần gũi của anh mà tôi đã trình bày ở phần trên, có điều
anh chỉ mới làm động tác “đánh vẹc ni” nhưng chưa đủ độ bóng, hắt sáng để bày
ra những vân gỗ thô mộc vốn đã sở trường. Về điểm này vẫn hiện ra điều đáng quý
ở anh. Đó là sự suy nghĩ và xắn tay làm việc thật sự nghiêm túc đầy trách nhiệm
giữa thời buổi thơ hết sức khó lường như hôm nay.
Tuy chỉ vừa mới đọc qua, nhưng CHO đã kịp neo lại trong yêu mến của tôi và tôi
tin với nhiều người đọc khác cũng sẽ cùng chung sự đồng cảm.
Chén trà xuân chợt ngon thơm hơn khi sóng
sánh cặp lục bát của Hòa Văn đẹp, buồn và hắt sáng bức thư pháp treo trên vách
giữa những ngày tươi mới:
“ Mai trời tạnh nắng xuân lên
Chờ
nhau tóc có dài thêm nỗi buồn”
(Mưa xuân)
Tam Kỳ những ngày cận tết - Kỷ Sửu - 2008
NGUYỄN ĐỨC DŨNG
(*): Chuyên viết truyện ngắn nhưng khi in HV lại in thơ trước còn 3 tập truyện ngắn đang ở bản thảo!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét