Truyện ngắn HÒA VĂN
Trời lại mưa.
Cơn mưa không chịu “cầm chĩnh đổ”. Phải như thế càng dễ chịu hơn đàng
này nó rủ rỉ rù rì giống hệt cơn mưa bữa hôm đầu tiên tôi gặp em.
Biết diễn tả làm sao cho rõ cơn mưa ấy nhỉ?
Nhớ ra rồi. Ngày ấy khoảng mười một giờ trưa (có thể hơn một chút) phải
về nhà gấp bởi một việc rất cần… Thế mà em lại xuất hiện. Sau đó cả hai
tôi và em nấn ná không ai chịu rời mái hiên của một ngôi nhà xây theo
kiểu cổ gần ngã ba thị trấn.
Cơn mưa lất phất rơi từng hạt như nước được phun ra từ trên bầu trời
xuống qua một búp sen khổng lồ. Từng giọt mưa mịn rây liên kết nhau lại
tạo nên màn màu trắng mờ mờ...
Em đang học trường Trung học bên bờ sông Vĩnh Hà, ở thị trấn nhỏ như “bàn tay” này. Em hay gọi tôi bằng chú... chú Sinh!
Trước đó tôi đang học năm đầu trường Đại học... Sau chiến tranh trường
lớp chưa mở lại ngồi ở nhà buồn quá tôi soạn sành nào búa nào kềm ra
tưởng làm việc cho vui ai ngờ trở thành anh thợ sửa ổ khóa và làm chìa
khóa hồi nào không hay.
Có người khuyên tôi nên tìm một việc gì đó để làm nhưng... tôi biết không dễ!
Cuối năm lớp 12 em đi học giáo viên cấp tốc rồi về làm cô giáo làng.
- Chú Sinh giúp giùm Hiên (tên em là Hiên) làm một số đồ dùng dạy học!
Tôi hỏi:
- Một số là bao nhiêu? Mà làm cái gì?
Hiên không đẹp bằng hoa khôi của trường nhưng sắc sảo mặn mà và hiền
thục! Trong ánh mắt của Hiên hình như muốn nói điều gì với tôi.
Nên thay vì nhìn tôi Hiên hay nhìn lơ đãng... Hiên vừa nhìn bức tranh
tôi vẽ một cô gái đang ngồi xõa tóc gội đầu treo bên trên cửa sổ vừa nhỏ
nhẹ đáp:
- Dạ! Nhà trường nói làm những...
Và cả mấy ngày liền tôi tỉ mẩn làm các đồ dùng dạy học cho Hiên.
***
Thành phố Sài Gòn “đất cũ đãi người mới”. Hồi chân ướt chân ráo vào đây
tôi nghe ai đó có lần nói với tôi như thế. Và cũng có người nói một
điều rất lạ, người các nơi khác đến sống ở đất Sài Gòn này mà “nói về”
thì chóng chầy cũng phải về trở lại quê thôi! Biết vậy tôi chí thú làm
ăn không nghĩ ngợi điều gì khác. Chỉ với bốn năm mua đi và bán lại tất
tần tật các mặt hàng “lạc xoong” tỉ như mô tơ điện, đồng hồ điện, dây
điện... tôi bắt đầu khấm khá. Ai hỏi tại sao tôi lại nảy ra ý định làm
một cái nghề “lạc xoong” đó? Chịu! Nhưng chắc chắn phát sinh từ những
ngày ở cái thị trấn “Bàn Tay” ấy! Làm cái nghề sửa ổ khoá ấy!
Cả công ty điện máy bây giờ của tôi lớn lên từ cái quầy “lạc xoong”. Nhưng Hiên mới là điều không thể thiếu...
Năm ấy bão và tiếp sau lũ lớn tôi cùng các bạn về thăm quê và gặp lại
Hiên. Cô giáo làng vẫn sắc sảo mặn mà như xưa. Hôm đến nhà Hiên tiếp tôi
trong trạng thái ngần ngại.
Trước đó mấy cô bạn cũ cho biết không rõ nguyên do gì lâu nay Hiên thờ ơ
với “tình yêu”, biết bao nhiêu mối mai dặm hỏi Hiên vẫn một mực chối
từ. Có người bảo con nhỏ “bị bệnh”? Nghe chuyện, tôi còn muốn gặp Hiên
ngay hôm đầu tiên mới về nhưng không được do mấy ngày tiếp sau phải cùng
đoàn từ thiện đi phân phối hàng cứu trợ cho bà con vùng K cách thị trấn
“Bàn Tay” này hơn hai chục cây số.
Tối nay trở về tôi đến ngay nhà Hiên.
Hiên hỏi:
- Anh Sinh mới về?
- Ờ! Anh về ba hôm rồi!
- Anh thấy quê mình vẫn còn vất vả quá phải không? Nhất là lại vừa bão lũ nữa.
- Thì quê mình mà!
Hiên buồn buồn:
- Mẹ em bảo may mà em là... chứ không...
Tôi hiểu. Biết bao bạn học cũ của Hiên đang là “nông dân” công việc lao
động nặng nhọc mà thu nhập chẳng là bao. Phần lớn các cô an phận có
chồng có con sớm do vậy chưa tới tuổi hai lăm đã tay bồng tay bế... Còn
Hiên?
Hình như đoán biết suy nghĩ của tôi Hiên dừng kể chuyện xóm làng.
- Anh nhất định ở vậy? Hiên hỏi.
- Ừ! Nếu em muốn như thế!
Hiên cười. Nụ cười vẫn y nguyên như ngày xưa. Ấm áp như nắng xuân (tôi hay ví như thế)!
Tôi nhớ cơn mưa năm nao. Cơn mưa lất phất kèm theo gió nhè nhẹ lành
lạnh khiến Hiên co ro muốn tựa vào tôi nhưng e ngại... Chính phút giây
ấy tôi hứa với Hiên “Nếu yêu thương tôi xin em chờ!”.
Và sau đó mấy bữa tôi đi Sài Gòn cho đến nay hơn năm năm mới về lại.
- Anh về thực hiện lời anh hứa với Hiên!
Tôi nói như sợ ai đó ngăn cấm! Hiên vùi đầu lên vai tôi khóc. Trời ngoài kia tiếp tục mưa. Cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt.
***
Bây giờ Hiên cùng tôi có ngôi nhà xinh xắn trong khu vườn rộng đầy hoa
trái và hai đứa con trai thật ngoan ở một khu ngoại ô Sài Gòn.
Hòa Văn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét