Di ảnh Mẹ |
Mới Vu Lan năm trước con còn mẹ. Con tự hào vui sướng nhận đoá hoa hồng tươi tắn do các huynh đệ ở chùa gắn lên ngực áo con sau đó khi về nhà con đã tặng mẹ đoá hoa ấy mẹ nói: “Hoa đẹp quá!”. Rồi mẹ nở nụ cười tươi tặng con!. Mà Vu Lan nầy Vu Lan đầu tiên con thật sự vắng mẹ thật rồi! .
Trong tâm trạng như vậy tôi bật máy nối mạng gặp bài thơ có nhan đề: Mùa Vu Lan không mẹ của tác giả Nguyễn Điệp (NĐ) đăng trên trang chủ yume.vn.
Bài thơ đem đến cho tôi cảm xúc khá mạnh. Ở nhà một mình tôi bật khóc!.
“Em đang rất buồn có phải thế không em?
Vu Lan đến mà Mẹ không còn nữa”
Câu thơ đầu tiên trong số 16 câu thơ của bài thơ là câu hỏi?. Không phải!. Đây là tiếng lòng của tác giả bài thơ chia sẻ nỗi niềm “Mẹ không còn nữa” với cô bạn gái hay em gái?. Dù cô bạn hay em gái câu thơ cũng đạt độ chín!. Không thể viết hay hơn được.
“Em đang rất buồn có phải thế không em?
Vu Lan đến mà Mẹ không còn nữa
Bao bạn bè cùng trang cùng lứa
Đang xum vầy bên Mẹ bên Cha”
Câu thơ kế tiếp đẩy tứ thơ lên khiến cho “em” thật sự “rất rất buồn” chứ không còn có “rất buồn” “không em?” nữa.
Giống như tôi bây giờ vậy.
“Vu Lan này xin đặt một nhành hoa
Bên di ảnh của người đã khuất
Người mà trong đời em yêu nhất
Nén hương thơm sao chưa thấy người về!”
Vâng NĐ! tôi đã làm đúng như câu thơ anh viết. “Bên di ảnh” “người mà trong đời (tôi) yêu nhất” tôi thắp ba “nén” nhang khói hương và “hương thơm” nhẹ nhàng bay bay theo gió thu, loan toả dìu dịu mà “sao chưa thấy người về!”.
Và rất đúng:
“Có lẽ giờ lòng em rất tái tê
Cái mất đi không dễ gì bù đắp
Chỉ có ai trong cuộc đời đã gặp
Mới hiểu và thương cảm cùng em”
Tôi là người NĐ viết trong khổ thơ, câu thơ nầy đó!. “Giờ lòng (tôi) rất tái tê” trước nỗi mất mát vô cùng lớn. Lớn nhất trong cuộc đời nầy với tôi... “Không” có gì... “Không dễ” lấy điều “gì” cái “gì” “bù đắp” được!. “Chỉ có ai trong cuộc đời đã gặp mới hiểu và thương cảm cùng (tôi)”.
Cảm ơn tác giả đã viết lên nỗi lòng của những người con mất mẹ!. Nhất là lại đọc bài thơ đúng vào thời điểm Vu Lan thắng hội nầy, bài thơ càng tăng thêm nhiều cảm xúc thật sự sâu lắng...
Cảm ơn sự đồng cảm và chia sẽ thiệt lòng của tác giả trong đoạn thơ cuối cùng:
“Có những miền ta chưa dám đặt tên
Chỉ thấy vắng những chiều em không đến
Vu Lan này xin dành niềm cảm mến
Chúc một ngày em sẽ bình yên!”.
Chỉ cần đổi từ “em” ai có cùng nỗi niềm sẽ là tôi là anh!...
“Thơ nói đến những điều cao xa hay gần gũi không quan trọng bằng nói được nỗi lòng ta và nói thay cho bao nỗi lòng đồng điệu khác.”.
(Đêm trước ngày lễ Vu Lan 2012)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét