MẸ
Mẹ là nắng mẹ là mưa
Mẹ vừa cổ tích mẹ vừa ca dao
Đắng cay thì mẹ nhận vào
Bao nhiêu thơm ngọt lại trao cho đời
Con đầy là lúc mẹ vơi
Dòng sông nước mắt nụ cười mẹ cho
Thời gian trĩu nặng con đò
Mẹ đưa con đến chạm bờ rồi xa
Dung Thị Vân
Hòa Văn: Ước gì “thời gian” đừng “trĩu nặng”...
(Đọc bài thơ Mẹ của nhà thơ Dung Thị Vân)
Mẹ rất gần gũi với mỗi chúng ta....
Gần và cần như không khí trong lành hằng ngày loài người và vạn vật hít thở để có sự sống trên hành tinh nầy vậy!.
Hình ảnh bà mẹ nhân hậu, chịu thương chịu khó trong gia đình, ngoài xã hội là hình ảnh đẹp khó có điều gì so sánh.
Lại không thể dàn
dựng hình ảnh để đặc tả hết hình ảnh mẹ.
Nhưng khi Mẹ là nắng
là mưa là cổ tích là ca dao... như Dung Thị Vân (DTV) viết:
“Mẹ là nắng mẹ là mưa
Mẹ vừa cổ tích mẹ vừa ca dao”
Mẹ vừa cổ tích mẹ vừa ca dao”
Thì là trường hợp ngoại lệ!.
“Đắng cay thì mẹ nhận vào
Bao nhiêu thơm ngọt lại trao cho đời”
Điều nầy “không ngoa ngôn chút nào”.
Trong câu thơ nầy DTV không biết có cố ý không chứ nếu mà “Bao nhiêu thơm ngọt” mẹ “trao cho...” mỗi mình con của mẹ, thì DTV chưa hiểu mẹ! và không phải Mẹ.
Mẹ là của con. Mẹ là
của ba. Mẹ là của nội, ngoại, tộc họ, làng nước xa xóm giềng gần... Tuỳ vào
từng hoàn cảnh điều kiện mẹ thể hiện “thơm ngọt” với “đời”.
“Con đầy là lúc mẹ vơi
Dòng sông nước mắt nụ cười mẹ cho”
Dòng sông nước mắt nụ cười mẹ cho”
“Thời gian trĩu nặng con đò
Mẹ đưa con đến chạm bờ rồi xa”
Mẹ đưa con đến chạm bờ rồi xa”
Hòa Văn
(Viết sau siêu bão Nari và cơn lũ lớn ở miền Trung – kéo dài từ 15/10- 19/10/2013)
--------
(*): Lời bài hát Mẹ dòng sông... của HV.- : Tranh minh họa HS Hoàng Khắc Hiếu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét