31/10/2013

Truyện ngắn NƠI CHỈ CÓ HAI NGƯỜI

 
5. (Phần nầy có tên riêng: KHÔNG ĐỀ)

Cứ nửa đêm Phương Hạ rời phòng ngủ nhẹ nhẹ bước nhanh sang phòng trang điểm nơi có một cái bàn trên đó là chiếc máy vi tính màn hình tinh thể lỏng. Nói theo cách nói anh chồng Phương Hạ, đây là cây bút nhiều năm qua đã viết ra hàng trăm... tác phẩm văn học. Trong số đó có hơn bảy mươi phần trăm in báo, lên trang mạng đến với bạn đọc. Tuy vậy với Phương Hạ tác phẩm hay đảm đương sứ mạng cao quý đích thực của văn học còn phía trước.
Hơn một tuần lễ qua, Phương Hạ trăn trở viết những trang văn thấm đẫm tình yêu thương...

28/10/2013

Ảnh Đẹp

Nguồn ảnh Đẹp

Truyện ngắn HÒA VĂN: NƠI CHỈ CÓ HAI NGƯỜI



1.
Chiếc xe lúc đầu mới thấy tưởng con dế, nhìn kỹ chặp lâu nó lại giống con bò cạp mà không phải hình như nó là con rắn nằm khoanh tròn giấu đi cái đầu chỉ có cái đuôi và phần thân.
Phương Hạ lắc lắc đầu mấy lượt rồi nhắm mắt mở mắt mấy lần để định thần. Đúng rồi phía trong xe có một người, coi bộ anh thuộc tạng người sành điệu chiếc kiếng màu đính trên sống mũi cao và thẳng, chiếm đâu một phần năm khuôn mặt. Dù vậy Phương Hạ chắc anh nhất định đẹp trai.

25/10/2013

THƯƠNG CẢM CÔ KIỀU OANH!



Tạp văn




Cuộc sống vốn ko dễ dàng như ta thường tưởng... Điều nầy ko lạ nhưng ko phải ai cũng thấu hiểu.



Người Gò Nổi-Quảng Nam mà đặc biệt bắc miền Trung vừa qua những ngày đêm lo âu bởi liên tiếp lũ... và bão... chồng lên nhau gây nên ko ít thiệt hại về vật chất “nhà xiêu vách đổ mái tốc phên bay vườn tược cây cối ngổn ngang...” nhưng có lẽ sự “ngổn ngang” “thiệt hại” ko thể cân đong do đếm hơn cả là về mặt tinh thần.

Truyện ngắn Hòa Văn: BẾN AN LÀNH

 


1. 
 Mân Thái đứng trước tấm gương như thế nầy đâu mươi lăm phút rồi. Diện bộ cánh mỏng tanh vải lụa màu gi thế mà vẫn toát ra bao sức nóng hừng hực lúc nầy mà lỡ có bất cứ cái gì va vào chắc sẽ bị thiêu rụi ra tro ngay!. Mân Thái tự mỉm cười sau ý nghĩ hơi kỳ hoặc ấy. Nói thật đang ở độ tuổi bốn mươi hai, đã gần mười lăm năm sống đơn thân kể từ cái ngày...


Mân Thái đang nghĩ ngợi mung lung về chuyện ngày xưa... Cu Tĩnh ở đâu chạy ùa vào ôm chầm lấy mẹ:
“Mẹ đi đâu mà đẹp dậy!”.
Chính câu hỏi vô tình của đứa con đang ở tuổi teen càng xác nhận Mân Thái còn đẹp!.

23/10/2013

BÁNH XÈO

  Tạp văn

Quảng Nam có nhiều món ăn đặc sản mà tên gọi không lẫn vào đâu được!. Như bánh xèo chẳng hạn.

Xánh xèo làm từ bột gạo. Gạo ngon. Gạo khi ngâm xay (máy) bột thật mịn mà khi đúc không được dính chảo hoặc bị nhảo như gạo lúa lốc ngày xưa và gần đây là lúa 13/2.

TRUYỆN NGẮN CỦA ALICE MUNRO (NOBEL 2013): THỊ TRẤN BÊN ĐƯỜNG

 

Lời giới thiệu: Alice Munro sinh ngày 10 tháng Bảy năm 1931 ở Wingham, Ontario, Canada, với tên khai sinh là Alice Ann Laidlaw. Cha của bà là chủ nông trại, mẹ là cô giáo. Bà trải qua tuổi thơ ở thị trấn Clinton, nơi bà cũng thường trở về sau này. Theo học đại học Western Ontario, nhưng rời trường sớm khi lập gia đình năm 20 tuổi. Bà và gia đình sống ở một đảo ngoài khơi Vancouver nhiều năm nay, coi sóc tiệm sách có tên là Munro. Hai ông bà có với nhau ba đứa con, hôn nhân của họ thời trẻ có một thời kỳ tan vỡ. Sinh quán của Alice Munro, Ontario, là tỉnh bang lớn nhất Canada, gần bên Ngũ Đại Hồ. Vùng phía nam của tỉnh là vùng có khí hậu ôn hòa, cảnh sắc xinh đẹp, đất nông nghiệp bằng phẳng, nhiều sông hồ. Trong truyện của Munro, có cảnh vật của Ontario hoặc thiên nhiên hoang dã trên đảo Vancouver.

21/10/2013

Truyện ngắn Hòa Văn: Thế Lính Hoàng Sa

 

                                                                                                            
“Hoàng Sa trời nước mênh mông
 Người đi thì có mà không thấy về
 Hoàng Sa mây nước bốn bề
 Tháng hai khao lề thế lính Hoàng Sa.”
                   
 (Câu ca dân gian ở Quảng Ngãi)

Ngắm đi ngắm lại người nộm mới làm xong, Thinh gật gật đầu tỏ vẻ ưng bụng. Đây là nộm tượng trưng ông nội của Thinh, một ngư dân gần ba mươi tuổi, dáng người vạm vỡ.

Đợt tuyển quân binh đội Hoàng Sa năm ấy, ông nội của Thinh được tuyển mộ. Ngặt nỗi nhà đơn chiếc, bà nội sinh cha của Thinh tuổi mới thôi nôi, có người bày biểu ông nội làm đơn xin hoản đi. Ông lắc đầu nói không nên.

20/10/2013

Nhà văn Alice Munro (Giải Nobel Văn học 2013): Truyện ngắn Trốn chạy



Tại nhà, Sylvia không còn việc gì để làm ngoài việc mở toang những cánh cửa sổ. Và nghĩ đến – với sự háo hức khó mường tượng mà không khỏi gây ngạc nhiên – là chốc nữa đây cô sẽ được gặp Carla.

Tất cả những vật dụng cá nhân mang hơi hám bệnh tật đã được dời đi hết. Căn phòng chung của Sylvia và chồng, cũng là nơi hấp hối của anh, đã được dọn dẹp ngăn nắp hệt như chưa từng xảy ra chuyện gì. Carla đã giúp quét dọn trong những ngày hỗn loạn giữa chuyện hỏa táng và chuyến đi Hy Lạp.

Hòa Văn: Ước gì “thời gian” đừng “trĩu nặng”...



MẸ
 

 Mẹ là nắng mẹ là mưa
Mẹ vừa cổ tích mẹ vừa ca dao

Đắng cay thì mẹ nhận vào
Bao nhiêu thơm ngọt lại trao cho đời

Con đầy là lúc mẹ vơi
Dòng sông nước mắt nụ cười mẹ cho

Thời gian trĩu nặng con đò
Mẹ đưa con đến chạm bờ rồi xa

                   Dung Thị Vân 


Hòa Văn: Ước gì “thời gian” đừng “trĩu nặng”...

                                     (Đọc bài thơ Mẹ của nhà thơ Dung Thị Vân)


Từ bao đời nhiều thơ ca nhạc họa và truyện ca ngợi Mẹ.
Mẹ rất gần gũi với mỗi chúng ta....
Gần và cần như không khí trong lành hằng ngày loài người và vạn vật hít thở để có sự sống trên hành tinh nầy vậy!.

18/10/2013

HÒA VĂN: Tạp văn MƯA... LŨ... BÃO>>>







Ngày xưa kinh nghiệm sống chung với lụt, bão được áp dụng khá hữu ích ở hầu hết các khu dân cư thường hay có lụt bão như Quảng Nam-Đà Nẵng.
Thứ nhất nền nhà phải cao. Mức độ cao bao nhiêu tuỳ con đất kết hợp với lấy mốc một cơn lụt to nhất ở từng địa bàn từ đó sẽ đắp đất lên quá mức lụt cũ trên ba, bốn tấc. Do vậy đa phần nhà của nơi thấp trũng cao nghệu so với mặt đất bình thường. Để việc đi lại từ nhà ra ngõ thuận lợi thường thường nhiều nhà được đắp thêm sân thượng sân hạ, từ sân thượng lên nhà còn có tam cấp, ngủ cấp, cửu cấp (Mỗi cấp cách nhau khoảng 2 tấc). Phòng chống bão là một trong các tiêu chí được chú trọng khi thiết kế xây nhà.
 

Nhà tranh tre theo kiểu hai mái hai chái dục, kèo đôi, tranh lợp mè gợp ken dày, cột là gốc tre chôn sâu cả thước nện chặt đất. Nhà thâm thấp vách đất hoặc dừng phên kín mít...

16/10/2013

Hòa Văn: Tạp văn MƯA... LŨ... & BÃO >>>







Nhiều khi ngồi ngẫm nghĩ ko(không) biết tạo hóa đã sinh ra những thú vui điều sung sướng rồi còn ráng chi cái khổ cái lo nữa.
Cứ lấy chuyện mưa gió bão bùng ra mà tán thì đã lắm việc cần tán... Lại có khi ngồi ngẫm nghĩ nếu trên đời nầy cái chi muốn là được, toàn là "như ý" thì thế giới có yên ổn?!.
Bây giờ ngoài trời đang mưa. Ông bà nói trúng quá!. “Mưa như mưa lụt!”. Nghĩa là cái mưa lúc dầm dề lúc lây rây khi lại ầm ầm...
Mưa ầm ầm được gọi hình tượng dễ hiểu "mưa cầm chĩnh đổ". Chĩnh là vật dụng bằng sành ngày xưa hay dùng để muối dưa muối mắm - mùa nắng ráo làm dự trữ đến mưa - lụt – bão đem ra dùng - nước trong chĩnh mà đổ thì ko còn hột nào!. Mưa như rứa là mưa to lắm!.
Giờ đường sá cái bê tông, cái láng nhựa, mưa mấy rồi cũng giống “nước đổ lá môn, nước đổ đầu vịt...” mưa xong nước ráo ngay. Ngày xa xưa ở Gò Nổi (GN) mình đường đất là chủ yếu, đất GN biết rồi -dẻo nhẹo- do toàn là đất tốt trong đất y có mỡ(!) nên hễ mưa đôi ba hôm nước thoát ko kịp người đi, (trâu, bò cũng đi nữa) một nửa ngày đôi bữa hầu hết các đường sá trong xóm ngoài làng đều nhảo nhẹt trơn lỉn...

12/10/2013

CHUYỆN MƠ NGỦ

Cu Ngàn. Họ tên đầy đủ là Phương Tiền Ngàn, được bà Chua nhặt không biết ở đâu đem về chăm bẵm nuôi nấng từ khi còn đỏ hoe. Hàng xóm có người cắc cớ hỏi, bà Chua cười, kiểu cười của bà miệng méo xệch chực khóc thế nên lâu rồi không còn ai hỏi nữa.
Năm Ngàn lên mười hai tuổi nghe chúng bạn xầm xì, cu cậu hỏi, bà với tay dợm cú một cái tróc lên cái đầu tròn vo, tóc cắt ngắn ngủn nhưng lại thôi. Bà trợn tròn mắt:
  • Hỏi mần chi?.
Những lúc bà như vậy, Ngàn ngất nga ngất nghểu pha trò cười giả lã rồi chạy u đi.

10/10/2013

Thơ Ngưng Thu: XIN ĐƯỢC TRI ÂN NGƯỜI

                                                            Minh hoạ Hoa Vô Ưu

 XIN ĐƯỢC TRI ÂN NGƯỜI 
* Viết trong mùa Vu Lan 

Nắng rót từng chùm xuống lưng cha ngày bỏng rát
Cho lúa đòng đơm hạt
Mưa chiều ngập gót mòn
Mẹ gánh nặng mùa đi
Góp từng vồng khoai củ hà sâu ngày con còn non dại
Gom cọng rau má triền hè thưở con bé thơ ngây

Tình rêu





Một mình giữa phố quạnh hiu
Gió vương gió
ngõ Giếng chiều vắng em

Tình thương mến là quà tặng






 
 
Truyện ngắn Hòa Văn
 
Buổi sáng ở thị trấn Vĩnh Điện mọi sự việc bình thường. Một góc của ngã ba - đường đi Hội An và Quốc lộ 1A - có một quán cà phê lúc nào cũng đông người, họ đến vừa thư giản vừa nhâm nhi từng ngụm thức uống vị đăng đắng, nếu không có chẳng chết ai nhưng thiếu nó vào buổi sáng nhiều người ví như hai người đang yêu sống thiếu nhau. Trừ trường hợp ốm đau và bận công việc Tính, Thi và Tiễn không bỏ sót bữa nào. Ba người thường xuyên ngồi chung ở chiếc bàn bằng đá kê nơi đẹp nhất quán, từ đây có thể nhìn thấy mọi sự việc xảy ra ở đây.

Con ếch





 

Truyện ngắn Hòa Văn

 


Buổi tối ở nông thôn yên ả, trăng non treo lơ lửng trên trời cao, ba cha con tôi đang quây quần trên nền giữa nhà. Bỗng chú ếch mập u ú từ ngoài vườn nhảy phóc vào, rồi hình như bị ánh sáng đèn điện làm chói nên đôi mắt nhắm ghiền lại, nằm co ro. Hai và Hải hai đứa con tôi mừng rỡ:
- Ếch… ếch… Ba ơi!